Giang Tô Trung Quốc là một tỉnh lớn xếp thứ 4 trong số các đơn vị cấp tỉnh, chỉ sau Thượng Hải, Bắc Kinh và Thiên Tân. Vào đầu thời nhà Thanh, Giang Tô thuộc tỉnh Giang Nam, đến năm Khang Hi thứ 6 (1667), triều đình đã tách tỉnh Giang Nam thành Giang Tô và An Huy. Tỉnh Giang Tô giáp với Sơn Đông ở phía Bắc, giáp với An Huy ở phía Tây, giáp với Chiết Giang và Thượng Hải ở phía Nam. Giang Tô có đường bờ biển dài 1.000km dọc theo Hoàng Hải và một phần biển Hoa Đông, Trường Giang chảy qua và đổ ra biển ở nam bộ Giang Tô. Từ sau khi Trung Quốc tiến hành cách tân mở cửa, Giang Tô là một điểm nóng về phát triển kinh tế và hiện có GDP bình quân đầu người cao nhất trong số các tỉnh tại Trung Quốc. Tuy nhiên có sự chênh lệch phát triển giữa vùng phía Nam giàu có và vùng phía Bắc còn mang tính nông thôn cao. Giang Tô nằm ở phía Đông đại lục Trung Quốc với diện tích 102.600 km², đường ranh giới trên đất liền của tỉnh Giang Tô dài 3.383 km, cùng với 954 km đường bờ biển. Có Trường Giang và Hoài Hà chảy qua ở phía Nam và Bắc, Đông giáp Hoàng Hải, Đông Nam giáp Thượng Hải, Nam giáp Chiết Giang, Tây giáp An Huy, Bắc giáp Sơn Đông. Giang Tô nằm ở vùng chuyển giao giữa miền Bắc và miền Nam Trung Quốc, khí hậu và thảm thực vật có cả đặc điểm của phương Bắc và phương Nam. Hầu hết các khu vực tại Giang Tô đều sở hữu hệ thống thủy lợi tương đối phát triển, diện tích mặt nước của toàn tỉnh là 17.300 km², chiếm một tỷ lệ lớn trong tổng diện tích và đứng đầu trong số các tỉnh tại Trung Quốc. Đặc biệt là ở khu vực đồng bằng Thái Hồ ở phía Nam của Trường Giang và đồng bằng Lý Hạ Hà ở giữa Trường Giang và Hoài Hà, các con sông và kênh rạch hình thành một mạng lưới vô cùng dày đặc. Ngoài các dòng chảy tự nhiên Giang Tô cũng có rất nhiều kênh, trong đó Kinh-Hàng Đại Vận Hà trải dài 718km từ Nam đến Bắc của tỉnh, có cả thảy 8 địa cấp thị tại Giang Tô nằm ven tuyến Kinh-Hàng Đại Vận Hà, trong đó có những danh thành trong lịch sử và văn hóa Trung Quốc như Tô Châu hay Dương Châu. Ngoài ra Giang Tô còn có những con kênh lừng danh khác như kênh thủy lợi Tô Bắc và Thông Dương Vận Hà. Giang Tô là tỉnh tập trung nhiều hồ nhất Trung Quốc, với trên 290 hồ lớn nhỏ, tổng diện tích mặt hồ của toàn tỉnh Giang Tô là 6.853 km², chiếm tỷ lệ 6% diện tích, đứng đầu cả nước. Tính đến cuối năm 2011, tổng số nhân khẩu thường trú tại Giang Tô là 78,988 triệu người. Bên cạnh người Hán chiếm tuyệt đại đa số, tỉnh Giang Tô có sự hiện diện của toàn bộ 55 dân tộc thiểu số được công nhận tại Trung Quốc. Các dân tộc thiểu số đã sinh sống nhiều đời tại Giang Tô là người Hồi và người Mãn. Giang Tô vốn đã xuất hiện từ thời Trung Hoa cổ đại và đứng vững qua rất nhiều những triều đại lớn của Trung Quốc như Chu, Tần, Hán, Tùy, Đường nên không có gì ngạc nhiên khi những kiến trúc thời xưa vẫn còn được Giang Tô lưu giữ và biến thành những thắng cảnh lừng danh đẹp như tranh vẽ tại Trung Quốc. Đây là một trong những vùng đất trọng điểm về du lịch với những danh hồ, danh sơn, danh tuyền, danh viên, danh tự lừng danh khắp đất nước. Giang Tô có 28 thành thị du lịch ưu tú Trung Quốc, 9 khu thắng cảnh cấp 5A, 98 khu thắng cảnh loại 4A. Các danh hồ tại Giang Tô bao gồm: Thái Hồ, hồ Huyền Vũ và hồ Mạc Sầu tại Nam Kinh, hồ Sấu Tây tại Dương Châu, hồ Dương Trừng tại Tô Châu, hồ Vân Long tại Từ Châu, hồ Thiên Mục tại Lật Dương. Suối Trung Linh tại Trấn Giang được gọi là "Thiên hạ đệ nhất tuyền", suối Huệ Sơn tại Vô Tích được gọi là "Thiên hạ đệ nhị tuyền". Chung Sơn tại Nam Kinh, Tam Sơn (Bắc Cố Sơn, Kim Sơn, Tiêu Sơn) tại Trấn Giang với màu xanh tươi. Mao Sơn tại nơi giáp ranh giữa Cú Dung và Kim Đàn là trung tâm Đạo giáo ở Đông Nam Trung Quốc, còn được gọi là "Đệ nhất phúc địa" và "Đệ bát động thiên" của Đạo giáo. Hoa Quả Sơn tại Liên Vân Cảng nhờ kết duyên với "Tây du kí" mà lừng danh khắp trong và ngoài nước. Minh Hiếu lăng tại Nam Kinh là một phần của quần thể Lăng tẩm hoàng gia Minh-Thanh, một di sản thế giới của UNESCO. Các viên lâm cổ điển tại Giang Tô lừng danh trên toàn thế giới, trong đó Chuyết Chính viên, Lưu Viên tại Tô Châu là một trong tứ đại danh viên của Trung Quốc; Các lâm viên cổ điển Tô Châu hình thành một quần thể di sản thế giới của UNESCO. Tê Hà tự tại Nam Kinh, Kim Sơn tự tại Trấn Giang, Đại Danh tự tại Dương Châu, Hàn Sơn tự tại Tô Châu, Long Xương tự tại Cú Dung là những đền chùa cổ trứ danh. Các thắng cảnh lừng khác tại Giang Tô còn có Linh Sơn Đại Phật ở Vô Tích, cầu Trường Giang Nam Kinh, một công trình được xem là biểu tượng cho tinh thần và khả năng của người Trung Quốc dưới thời Mao Trạch Đông, lăng Tôn Trung Sơn.
0 Comments
Leave a Reply. |
|