Nằm bên bờ sông Dương Tử ở Nam Kinh, Tháp Lưu Ly được xây dựng vào thời nhà Minh đầu thế kỷ 15. Tòa tháp này nằm trong quần thể chùa Bao En Si (tạm dịch là "Đền thờ đền ơn đáp nghĩa") và đã từng được xem là một trong "bảy kỳ quan của thế giới trung đại". Quả đúng như vậy, ngôi chùa này được nhiều người thừa nhận là ngôi chùa đẹp nhất Trung Hoa, bởi lẽ không giống như những ngôi chùa bình thường khác làm từ gỗ, những bức tường của nó được làm từ gạch sứ trắng lưu ly. Cái tên Tháp Lưu Ly cũng bắt nguồn từ đây. Thật không may tòa tháp bị hủy đi vào thế kỷ 19, ngày nay người ta đã phục dựng lại kiến trúc này và mở cửa công khai để công chúng rộng đường chiêm bái. Tháp được vua Minh Thành Tổ, hiệu Vĩnh Lạc cho phép xây dựng năm 1412 và mất 17 năm mới hoàn thành. Tòa tháp cùng quần thể những kiến trúc xung quanh được vị hoàng đế này cho xây dựng để tưởng nhớ song thân phụ mẫu của ngài, vì ngôi chùa là thể hiện lòng hiếu thảo của hoàng đế nên người ta đã đặt tên nó là "Báo Ân Tự". Dù mang ý nghĩa và giá trị lớn nhưng ngôi đền thực tế lại không nổi tiếng bằng tòa tháp Lưu Ly độc đáo. Tháp Lưu Ly khổng lồ tại Nam Kinh Trung Quốc là một chùa tháp xây dựng theo kiến trúc truyền thống của Trung Hoa, kết cấu của ngôi chùa được phát triển từ "Stupa" (tạm dịch: Phù Đồ, một dạng công trình của Ấn Độ sử dụng để bảo quản di hài của các vị Phật). Phong cách kiến trúc Stupa theo chân Phật giáo đến với vùng đất người Hán và được cải biến thành kiến trúc chùa tháp mà du khách thấy hiện nay. Các chùa tháp thường được xây dựng bằng gỗ, sau này gạch và đá cũng dần dần được sử dụng. Tháp có nhiều tầng và bố trí cầu thang bên trong để cho người leo được lên trên. Từ những tầng cao người ta có thể phóng tầm mắt chiêm cảnh quan xung quanh. Tháp cao 79m với đáy hình bát giác đường kính 30m, những ghi chép cho thấy người ta từng muốn nâng độ cao của tháp lên 101m bằng cách xây thêm 4 tầng, mặc dù vậy chuyện này đã không bao giờ có thể xảy ra. Tháp Lưu Ly không phải tòa tháp cao nhất (Tháp Liêu Địch tại Hà Bắc cao tới 84m), nhưng nó xứng đáng là tòa tháp đẹp nhất. Cái tên Lưu Ly bắt nguồn từ những viên gạch lưu ly (gạch sứ trắng) được sử dụng để dựng lên tòa tháp này. Vào ban ngày ánh sáng mặt trời rọi lên những viên gạch khiến cho cả tòa tháp bừng lên lấp lánh, vào ban đêm khoảng 140 lồng đèn bằng sứ cùng nhau thắp sáng tòa tháp này. Thêm vào đó những loại men khác nhau được trộn vào những viên gạch tạo cho chúng những màu xanh lá, vàng và nâu, phía trên tô vẽ những hoạ tiết thực vật, động vật và phong cảnh. Các hình tượng Phật cũng góp thêm phần tô điểm thêm cho vẻ đẹp của tòa tháp này. Thật không may công trình kiến trúc độc đáo này đã bị phá hủy trong chiến sự Thái Bình Thiên Quốc vào giữa thế kỷ 19 (khoảng năm 1856), khi phiến quân chống lại triều đình nhà Thanh, chiếm được thành phố Nam Kinh. Năm 2008, một số di hài của những hòa thượng đã được các nhà khảo cổ học khai quật của tàn tích từ Tháp Lưu Ly. Sau đó vào năm 2010 Wang Jianlin - một tỷ phú người Trung Quốc đã tài trợ 1.000.000.000 NDT (khoảng 150.000.000 USD) cho dự án xây dựng công trình về Công viên Di sản Lưu Ly trên bờ sông Dương Tử. Kết quả là tòa tháp cổ đã được phục dựng lại một phần, nhưng đáng tiếc không phải là từ gạch lưu ly mà là từ thép và kính, và thay vì chỉ có thang bộ tòa tháp còn được trang bị cả thang máy. Đặc biệt phía bên trong tháp còn được ốp gương và hàng nghìn bóng đèn có thể thay đổi nhiều màu sắc, đại diện cho ánh sáng và "xá lợi" linh thiêng của Phật giáo. Bên cạnh tòa tháp "tráng lệ", Công viên Di sản Lưu Ly còn có một bảo tàng với chủ đề Phật giáo, nổi bật với thiết kế đầu tượng Phật nổi 3D được làm bằng hàng ngàn điểm nhỏ ánh sáng. Công viên đặc biệt này đã được mở cửa cho du khách vào tham quan kể từ năm 2015. Tháp Lưu Ly ở Nam Kinh đã trở thành một điểm đến ấn tượng đối với khách du lịch trong hành trình tìm hiểu và khám phá văn hóa, con người ở thành phố này. Nếu du khách có dịp đặt vé máy bay đi Nam Kinh Trung Quốc du lịch đừng bỏ qua kỳ quan Tháp Lưu Ly này nhé! Chúc các bạn có một chuyến đi vui vẻ!
0 Comments
Du khách men theo một con dốc để đi vào khu phế tích thành Giao Hà từ cổng phía Nam, mới bước vào đầu cổng du khách sẽ thấy một phiến đá xi măng đặt nơi đây, được người hiện đại xây nên “Giao Hà cổ thành”. Ngay cửa ngõ vào thành là 2 khối đất đổ nát nhưng hình dáng của chúng cũng đủ để chúng tôi hình dung đến 2 tháp canh lớn. Vượt qua tháp canh là hình ảnh của một thành phố cổ với dáng vóc của những ngôi nhà, dinh thự, chùa chiền, đền đài… Điều lý thú là toàn bộ nhà cửa tại đây đều được đắp bằng đất vàng. Khi ánh nắng chiều về đã bớt gay gắt, chiếu xuyên trên những khối kiến trúc cổ xưa càng làm nổi bật sự tương phản giữa 2 sắc màu đậm nhạt đầy cổ kính. Chính vẻ đẹp này đã biến Phế tích thành Giao Hà trở thành một trong những địa danh du lịch hàng đầu tại Tân Cương Trung Quốc. Cả một góc trời rực rỡ màu vàng của đất, màu của vùng hoang mạc xa xôi và khắc nghiệt. Đứng tại một góc cổ thành nhìn về phía Bắc là dãy núi Hỏa Diệm sơn màu đỏ tía. Các cạnh quanh khối núi Giao Hà là vách đá thẳng đứng, phía dưới vực là dòng sông, hiện nay chỉ còn là những rãnh nước cạn kiệt. Cảnh vật thật cô quạnh, thê lương mang đậm màu sắc của trời đất thuở hồng hoang. Con đường đi vào khu phế tích rộng rãi và được lát bằng gạch tương đối bằng phẳng, dẫn du khách đi xuyên dọc qua trung tâm của thành cổ, hai bên đường là những vách tường nhà đổ nát đầy bụi. Người dân xưa kia tại đây có thói quen xây nhà nửa ở trên, nửa âm dưới đất theo kiểu nhà-hang, cổng nhà không hướng ra phố chính mà mở thêm nhiều ngỏ hướng ra phố. Đây là lối cấu trúc theo kiểu kinh thành Trường An từ nhà Đường, những con ngõ ngoằn ngoèo, chật hẹp như dẫn du khách lạc vào không gian ảo huyền của một thành phố cổ đại. Chốc lát du khách lại bắt gặp một khối kiến trúc đổ nát với hình thù tương đối lạ mắt, có những lỗ, hốc gợi đến những kiểu khung cửa sổ, cửa ra có hình dáng vô cùng độc đáo. Ngay đoạn ở giữa của con đường chính trong vùng trung tâm cổ thành là một quan thự (chốn quan lại làm việc). Chốn công đường này cũng là một tòa nhà đào âm dưới mặt đất, bước xuống bậc thang sâu chừng hơn 2m du khách đi đến một gian phòng tương đối lớn (đại sảnh), chỗ quan lại xét xử việc công. Nền lát gạch miếng vô cùng cứng và bền được làm bằng chính loại đất tại đây và nung tương đối lâu, hai bên gian phòng có một hành lang tương đối dài nhưng hiện nay đã bị đất đá phủ kín. Hơn 2.000 năm dưới bao lớp đất bụi thời gian, thật khó phân biệt đâu là dấu tích của thời Hán thuộc hay thời Đường. Từ thế kỷ thứ hai trước Công nguyên, Giao Hà đã từng là kinh đô của vương quốc Xa Sư nằm trong sự kiểm soát của Hung Nô. Thời nhà Hán sau khi đánh đuổi Hung Nô và chinh phục những nước Tây Vực, Hán Vũ Đế đã đặt tên “Mậu kỷ hiệu úy”- một chức quan lãnh binh và đặt doanh trại đóng quân tại Giao Hà. Vương quốc Tiền Xa Sư được tồn tại đến giữa thế kỷ thứ 5 sau Công nguyên, các dấu tích còn lại của thời vương quốc Tiền Xa Sư có thể nhận dạng một cách tương đối rõ ràng có lẽ chỉ còn là những ngôi nhà - hang nằm rải rác tại phía Đông Nam hoặc phía Bắc của thành và ở bên ngoài những ngôi mộ cổ gần những dòng nước ở phía Bắc và phía Tây. Tuy nhiên thời cường thịnh nhất của thành Giao Hà là thuộc vương quốc Cao Xương của dòng tộc họ Cúc (499-640 CN). Giao Hà lúc bấy giờ là thành phố lớn thứ hai tại vương quốc Cao Xương do thái tử trực tiếp nắm giữ binh quyền, nhà Đường cũng đã đặt phủ binh tại đây khi thu phục Tây Vực. Khi đấy phủ binh có thành lập một dịch quán luôn đứng ra lo việc giao dịch kinh doanh với nước ngoài, trạm kiểm tra việc giao thương, nhà khách, xưởng sang xe cộ, kho hàng… và dĩ nhiên là không thể nào thiếu chợ, xưởng chế tạo sản xuất hàng thủ công mỹ nghệ mà nổi tiếng nhất đó là ngọc và đồ khảm bạc. Rất nhiều những di tích còn tồn tại cho đến ngày nay đều là kiến trúc thời Đường. Nổi bật nhất là ngôi đại tự ở cuối con đường chính phía Bắc, ngôi chùa có quy mô đồ sộ, bao gồm nền móng và 4 vách tường chung quanh. Bên trong khuôn viên còn sót lại dấu tích của một trụ tháp, nền đất của 3 dãy nhà; phía sau tự viện là quần thể rộng có nhiều tháp Phật. Chính giữa là một tháp Phật cực vô cùng lớn cao 10m; với bốn góc mỗi góc có 25 tháp nhỏ tạo thành thế trận hình vuông quanh tháp lớn ở giữa. Trải qua bao cuộc thay đổi tàn phá của thời gian, quần thể tháp Phật chỉ còn 4 khối trụ đất đổ nát nằm xung quanh tháp Phật ở giữa, nằm trơ trọi giữa những nền tháp nhỏ. Một quần thể kiến trúc tháp Phật nguy nga, tráng lệ chỉ còn trong hoài niệm của một số rất ít người dân địa phương qua những câu chuyện kể truyền miệng. Bởi vì đến thế kỷ thứ 9 sau Công nguyên, người Hồi Cốt (tổ tiên của người Duy Ngô Nhĩ sau này) đến cư ngụ và xây dựng lại thành cổ Giao Hà theo kiểu dáng mang màu sắc của Hồi giáo. Đến cuối thế kỷ 13, thành Giao Hà bị bỏ hoang một cách bí ẩn mà đến nay nguyên nhân sự thật ra sao vẫn chưa có câu trả lời chính xác. Ở phía Tây của phế thành người ta khai quật được một di chỉ - nghĩa trang chôn cất hơn 200 quan tài trẻ em. Với những gì tìm được, xem ra giả thuyết Giao Hà bị một trận đại dịch hoành hành, tàn phá có lẽ là thuyết phục hơn cả. Trên đường về du khách sẽ được những người dân địa phương mặc trang phục dân tộc của người Duy Ngô Nhĩ chào mời chụp ảnh lưu niệm. 20 NDT để được chụp bao nhiêu hình tùy thích bên những cô gái xinh như mộng, chi phí xem ra cũng tương đối rẻ đối với những du khách có tính thẩm mỹ. Phế tích Giao Hà với những dấu vết đầy bí ẩn luôn đọng lại trong lòng du khách những ấn tượng khó phai ngay từ vẻ đẹp trong hoang phế, từ bao điều kỳ bí. Thành phố Bắc Kinh có nhiều công viên xanh đẹp, tuy nhiên trong đó nổi bật là 6 công viên, gồm: Công viên Bắc Hải, Công viên Jingshan, Công viên Xiangshan, Công viên Di Tân, Công viên Triều Dương, Grand View Garden. Nếu có cơ hội đặt vé máy bay Việt Nam đi Trung Quốc du lịch Bắc Kinh du khách đừng quên dành thời gian ghé thăm những công viên xanh tuyệt đẹp này nhé |
Archives
April 2021
Categories
All
|